Dương Thập Cửu đuổi Triệu thế tử và nữ tỳ đi, cưỡi trên một con ngựa cao lớn, dẫn Diệp Tiểu Xuyên đi về phía núi Lang Gia.
Diệp Tiểu Xuyên khiêng gỗ lim, lại không thấy tốn bao nhiêu sức, ngược lại bước đi như bay, như giẫm trên đất bằng, điều này làm cho Dương Thập Cửu kinh động như gặp thiên nhân, mới biết trên đời này quả nhiên là thiên ngoại hữu thiên, sơn ngoại hữu sơn, kỳ nhân dị sĩ nhiều không kể xiết, từ đó cũng càng thêm kiên định quyết tâm bái nhập tiên môn cầu tiên vấn đạo hơn.
Diệp Tiểu Xuyên nhìn con ngựa đỏ thẫm dưới thân Dương Thập Cửu, trong lòng rất hâm mộ, tính toán ngày sau mình phát tài rồi, chuyện đầu tiên tuyệt đối phải mua một con ngựa để giữ thể diện, nếu không mỗi ngày dựa vào hai chân đi đường, mình còn không bị mệt chết sao?
Cho dù là chính đạo hay là ma đạo, đệ tử rời núi lịch luyện đều có quy định rõ ràng, lấy Thương Vân mà nói, có một câu lưu truyền rất rộng trong môn.
Ba năm mười vạn dặm, thiên hạ mặc ta đi.
Ý đại khái chính là, đệ tử xuống núi lịch luyện, ba năm phải hành tẩu mười vạn dặm, bình quân mỗi ngày phải đi gần một trăm dặm, nếu như không có tình huống đặc biệt thì không cho phép đệ tử đầu cơ trục lợi, ngự kiếm phi hành, càng không cho phép đệ tử môn hạ khống chế tiên kiếm bay thẳng đến trong thành của phàm nhân gây nên hỗn loạn.
Cho nên, cho dù là Diệp Tiểu Xuyên, Bách Lý Diên, hay là Vân Khất U, sau khi xuống núi đều thành thật dùng hai chân từng bước một đo đạc thổ địa, chưa bao giờ từng nghĩ ngự kiếm phi hành đến một nơi nào đó.
Tu chân giả giống như tăng khổ hạnh, nhất định phải trải qua trắc trở, mới có thể kiên định tâm trí, có lợi ích rất lớn đối với tu vi ngày sau.
Vấn đạo như xây lầu, nếu căn cơ bất ổn, thì lầu có cao hơn cũng sẽ giống như hạt cát bồi lên, hoa trong kính, trăng trong nước, bị nước xông lên cũng giải tán.
Lịch luyện chính là tôi luyện tâm trí, cố bản bồi nguyên.
Ngự kiếm phi hành trừ phi là đang có chuyện đặc biệt, như nguy hiểm, đấu pháp, gấp rút lên đường, bình thường đại bộ phận tu chân giả lịch luyện ở nhân gian đều sẽ mua một con ngựa làm công cụ thay đi bộ, có chút quỷ nghèo không mua nổi ngựa thì mua một con la hoặc là con lừa nhỏ, đây là chuyện tương đối thường gặp.
Nhìn thấy tư thế oai hùng ngồi trên lưng ngựa của Dương Thập Cửu, Diệp Tiểu Xuyên động lòng, mình cũng phải có một con tuấn mã, mới phù hợp với thân phận địa vị của bản đại tiên.
Xung quanh núi Lang Gia là một mảnh gò núi chập trùng, núi Lang Gia cao cao chói mắt như hạc lạc giữa bầy gà.
Trải qua mấy ngàn năm phát triển, phong cách tu chân ở nhân gian cường thịnh, phe phái chính đạo Trung Thổ mọc lên như nấm, gần như tất cả môn phái thế lực lựa chọn khai tông lập phái đều là núi non trùng điệp hiểm yếu.
Giống như Thương Vân môn ở núi Thương Vân, Huyền Thiên tông ở núi Côn Luân, Già Diệp tự ở núi Tu Di.
Đại phái ăn thịt, chiếm cứ mảnh địa chung linh kỳ tú, tiểu môn phái chỉ có thể uống canh, chiếm cứ một vài sông núi linh lực không quá sung túc.
Thời gian lập phái của Lang Gia tiên tông đã rất sớm, đã có lịch sử hai ngàn năm, truyền đến thế hệ này đã là đời thứ mười ba.
Xung quanh không có nơi nào tốt để khai tông lập phái, chỉ có núi Lang Gia là tốt nhất, cho nên tám trăm năm trước, Tế Thế am mới có thể ở lại đây.
Lúc ấy, Tế Thế am nhặt được một món hời lớn, năm đó, Quỷ Vương Diệp Trà khuấy đảo phong vân, hai bên chính ma quyết chiến ở núi Thương Vân, Lang Gia tiên tông và Thương Vân môn chính là láng giềng, từ trước đến nay đều xem Huyền Thiên tông như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, đồng khí liên chi.
Một trận chiến năm đó, không chỉ là Thương Vân môn tổn thất cực nặng, mà rất nhiều phe phái tiên tông chính đạo của Lang Gia cũng gần như là toàn phái tiến đến trợ chiến trừ ma.
Sau khi chiến đấu, Lang Gia tiên tông dưới trướng tông chủ chiến tử vô số, thực lực đại tổn, mà lúc đó Phật Đạo nhất mạch, nhất là Hương Am tỳ nhân chất cao như núi, thực lực tổn thất cũng không tính là quá lớn, dưới tình huống phe phái tu chân của đạo môn không gượng dậy nổi, những ni cô này bắt đầu phát triển thế lực, xâm chiếm các phe phái đỉnh núi, Tế Thế am chính là sản phẩm của thế lực ni cô phát triển năm đó.
Nhoáng một cái đã tám trăm năm, tiểu am đã từng chỉ có ba lạng ở giữa nhà tranh, cho tới bây giờ, đã là đại am của mấy trăm đệ tử môn hạ, miếu thờ Phật Đường liên miên, cục gạch kim ngói một bộ dáng huy hoàng.
Vị Huyền Tuệ sư thái trụ trì Tế Thế am thế hệ này, lại là nhân vật tinh tài tuyệt diễm, không chỉ có Phật pháp cao thâm mạt trắc, mà một thân thần thông hàng yêu trừ ma của Phật môn cũng không thể xem thường.
Tiên tông ở trên núi Lang Gia hối hận phát điên, sớm biết sẽ có cục diện như vậy thì mấy trăm năm trước đã nên hạ quyết tâm đuổi những ni cô này ra khỏi núi Lang Gia.
Một ngọn núi không thể chứa hai hổ, cho dù một đực một cái cũng không được, huống chi, trên một ngọn núi tồn tại hai môn phái tu chân khác nhau, điều này cũng coi như là tương đối dị loại ở toàn bộ nhân gian.
Tế Thế am đang được xây dựng thêm, khi Diệp Tiểu Xuyên khiêng gỗ lim bước đi như bay theo Dương Thập Cửu đi vào dưới chân núi Lang Gia thì nhìn thấy ở phía bắc một mảnh miếu thờ tường đỏ ngói vàng, lúc này tụ tập rất nhiều người, một lão đầu tử hình thể mập mạp đang tổ chức công tượng tăng giờ làm việc sửa chữa lại Tế Thế am.
Dương Thập Cửu tung người xuống ngựa, kêu lên: "Cha!"
Dương đại thiện nhân lau mồ hôi trán, thấy con gái thứ mười chín của mình vui mừng chạy tới, phía sau còn có một kỳ nhân gầy gò, một người khiêng một cây gỗ khổng lồ ba trượng có thừa bước đi như bay, trong lòng lập tức giật mình.
Hắn nói: "Con gái, không phải hôm nay đi du ngoạn với công tử Triệu gia sao? Sao lại đi tới nơi này rồi? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?"
Dương Thập Cửu lắc đầu nói:
"Không có chuyện gì, cha, con nghe nói gần đây người vẫn luôn lo lắng chuyện gỗ lim, hôm nay vừa vặn nhìn thấy một vị tiên nhân ngủ trên gỗ ở trong sông Dương Tử, cho nên đã dẫn tiên nhân tới tìm người."
Dương đại thiện nhân lại giật mình, chỉ thấy Diệp Tiểu Xuyên phù phù ném cây gỗ lớn xuống đất, cẩn thận nhìn lên, vỏ của khúc gỗ kia phát vàng, tâm thụ nồng đậm, mùi thơm nhàn nhạt nhào tới trước mặt, đây không phải chính là gỗ lim tơ vàng mà mình tìm kiếm nhiều ngày sao?
Gỗ lim này nói ít cũng nặng một ngàn cân, kết quả bị thiếu niên này một đường khiêng hơn mười dặm, mà thiếu niên mặt không biến sắc tim không đập nhanh, quả thật là cao nhân thế ngoại.
Diệp Tiểu Xuyên thấy khuôn mặt hiền lành của vị Dương đại thiện nhân này, hắn biết người này không giống với Lưu Phúc Quý ở Tây Phong, đây mới thực sự là thiện nhân sửa cầu bổ đường, tạo phúc trong thôn.
Hắn ra tay không chút lưu tình với người xấu, nhưng đối với thiện nhân thì hắn thật sự không dám làm càn lãnh đạm, vội vã chắp tay chào, nói:
"Tiểu tử bái kiến lão nhân gia."
Dương đại thiện nhân cười ha hả, nói:
"Cây gỗ lim này là của ngươi?"
Diệp Tiểu Xuyên gật đầu, nói:
"Đúng vậy, tiểu tử phụng sư mệnh xuống núi lịch luyện, đi thuyền tiến về phía đông đến thành Tây Phong, ở Vu hạp ta cũng gặp phải nước khó, cây gỗ lim này chính là đến từ một chiếc thuyền gỗ lim của phủ công chúa Tấn Dương lạc ra, mấy ngày nay tiểu tử đã lấy gỗ lớn làm thuyền, trôi dạt theo dòng nước, đã có mấy ngày, hôm nay ở trên sông khéo gặp lệnh ái, biết được lão nhân gia cần một cây gỗ lim, cho nên mới tính toán bán cho lão nhân gia."
Dương đại thiện nhân nói: "Không biết công tử họ gì?"
Diệp Tiểu Xuyên nói:
"Ta họ Diệp, Diệp Tiểu Xuyên."
Vẻ mặt Dương đại thiện nhân có chút cổ quái, từ trên xuống dưới dò xét Diệp Tiểu Xuyên một phen, bỗng nhiên nói:
"Ngươi là Diệp Tiểu Xuyên? Diệp Tiểu Xuyên của Thương Vân môn? Sư tôn của ngươi hẳn là Thanh Phong đạo trưởng, trưởng lão cung phụng của Thương Vân?"